[Nhật kí sáng tạo] Công bằng

Nhiều người giậm chân đùng đùng ra khỏi ngành vì:

Môi trường Agency quảng cáo là môi trường không “healthy”, chả có gì gọi là “fair” ở đấy cả!

Tôi hoàn toàn rất đồng ý vô cùng.

Học Kiến Trúc 5 năm ra, lương thực tập 1 triệu/ tháng. Một chàng Tây vừa tốt nghiệp ngành không liên quan, vác ba lô qua Việt Nam chơi vô tình được nhận vào thực tập, 500 USD/ tháng. Từ khi có anh vào, đội hình công ty đẹp hẳn, rất chi là “in tẹc nây sần nồ”.

Copywriter A hết sức chăm chỉ, coi công ty như mái ấm thứ hai của mình, ý tưởng không thua ai. Copywriter B đầy tiềm năng nhưng không siêng bằng và anh cũng chẳng muốn siêng làm gì cho mệt, anh chỉ siêng đi bar với sếp tối tối thôi. Sếp lạ nước lạ cái, qua đây một mình nên cô đơn hiu quạnh, muốn kiếm “rau” cầm hơi qua ngày cũng chưa biết cách mà! Một năm sau anh A lương vẫn rứa, anh B lương tăng đúng gấp đôi. Bạn giỏi là một chuyện, bạn giỏi TRONG MẮT sếp là chuyện khác.

[Nhật kí sáng tạo] Công bằng

Nữ Account A trẻ và hết sức tâm lý, làm việc gì cũng từ tốn nhẹ nhàng, chỉ tập trung vào giải quyết vấn đề, không lồng lộn nóng tính. Tiếc thay chị lại làm việc dưới trướng một sếp nữ vô cùng “cá tính”. Như mẫu số chung của các lãnh đạo nữ chưa chồng khác, chị cho là “Đứa nào hiền, lành lành, ít nói là không cá tính, nhất là nữ, chị là chỉ khoái mấy gái đanh đá, chiến đấu đến cùng thôi, nhất là với đờn ông!”. Nửa năm sau, nữ Account B, phiên bản nhỏ tuổi của chị sếp được cất nhắc lên làm sếp của A, dù biệt tài duy nhất của chị B chỉ là chửi ầm ầm lên, to mồm trấn áp, chồm chồm lên mỗi khi đồng nghiệp “lỡ” phản biện điều chị nói, sau đó quăng vấn đề cho chị A giải quyết. Nhưng chị B cho sếp mình một cảm giác yên tâm khó tả mà chị A không làm được.

Trên là vài tấm gương tiêu biểu, ngoài ra còn vô vàn bi kịch công bằng như bao nhiêu nghề văn phòng khác. Thật là khó chấp nhận những con người có tài năng khác với giá trị sống của mình, nhìn họ được cất nhắc, vượt mặt ta.

Một ngày kia, đang than thân trách phận về sự bất công với một người anh lớn, đã thở hơn nửa đời người. Anh không nói gì, chỉ kể chuyện:

Có một thằng cha nghỉ trưa dưới cây bàng. Trước khi chìm vào giấc ngủ anh cũng kịp brainstorm “Mẹ, đời đúng là chả có công bằng, cây bàng thì to nhưng trái bàng lại bé, cây bí thì bé nhưng quả lại to đùng!”. Cơn gió nhẹ làm một trái bàng rớt xuống đầu anh, giật mình tỉnh giấc, cầm trái bàng trên tay, anh triết “Hớ, đời mà công bằng thì mình bể đầu chết bà nó rồi!”

Sau đó, tôi không còn nghĩ về sự công bằng nữa mà chỉ sống và làm việc sao cho không ngược chiều lương tâm là được. Tôi ngộ ra mình còn ngồi đây là nhờ kết quả của một chuỗi những đếk công bằng của cuộc đời, chẳng qua lúc ở cán cân thuận lợi, sướng quá nên chẳng mở mồm mà thôi.

Nguồn Tôi Yêu Marketing