[Nhật ký sáng tạo] Ước mơ
Ước gì biết vẽ, vẽ đẹp. Copywriter chỉ thầu được phần concept và câu chữ, không thể tự cho ra được tác phẩm cuối cùng. Không phải lúc nào cũng tìm được một visualizer, designer hay art director hiểu ý nên luôn thèm có thể tự múa cọ vẽ vời, thiết kế, khoác áo đẹp cho đứa con tinh thần của mình.
Ước gì Việt Nam có nhiều trường dạy Communication. Mỗi khi đi quay ở các nước khác, Thái Lan hay Philippin thôi, không cần chi xa, nghe các bạn ở đây chia sẻ là các sinh viên luôn có nhiều lựa chọn trường để học Communication hay Advertising, nghe phát ham. Hiện tại cũng có vài nơi để học nhưng ít quá, chưa đủ gọi là đào tạo bài bản căn cơ. Advertising không thể mãi chỉ là nghề dạy nghề, người trước kéo người sau như bây giờ hoài được.
Ước gì viết tiếng Anh giỏi như người bản địa để có thể tìm cơ hội làm quảng cáo tại các nước khác. Rất cực nhưng sẽ học hỏi và lên trình rất nhiều so với chỉ quanh quẩn ở Việt Nam. Khổ cái tiếng Việt còn chưa rành, thời gian đâu mà thật sự tập trung vào một ngôn ngữ khác.
Ước gì có nhiều Marketers thật lòng yêu nhãn hàng của mình, không chỉ coi nó là cái nguồn để bóc hốt từ các Agency.
Ước gì người Việt Nam yêu chữ Việt, trân trọng giá trị của chữ nghĩa hơn. Ta đang sống trong một xã hội mà chữ rẻ hơn bèo. Cứ nghĩ mình là người Việt, bàn tay còn đủ 10 ngón nên không bao giờ đầu tư đàng hoàng vào những văn bản Communication bằng chữ gởi đến khách hàng của mình. “Trời, viết cái Brochure thôi mà mắc vậy à, để đó đi, chiều rảnh anh ngồi viết cho”. Thế là đẻ ra vô vàn copywriter nửa mùa, tự đắc là ta đây vừa làm Sales, vừa làm Marketing và cũng làm được luôn Copywriting! Từ đó cũng dễ suy ra, kịch bản phim do bằng chữ nên cũng rẻ như bèo, đẻ ra những bộ phim Việt không mắc hơn bèo là mấy. Đi vòng vòng ngoài đường, nhìn những poster, tờ rơi của những nhãn hàng tẹo teo mà lộng ngôn, viết như nhãn hàng của tập đoàn toàn cầu, chỉ lừa được mình mà thôi.
Copywriter được cái lắm ước mơ.