[Nhật ký sáng tạo] Vỡ mông 2

Nàng là giáo viên dạy tiếng Anh, nhan sắc cũng thuộc hàng những cô gái chân vừa, thu nhập mỗi tháng mười mấy triệu, bồ đẹp trai bao xỉu… Nhưng ở đời thường người ta không thích cái gì dễ dàng. Nàng thấy chan chán, nàng muốn làm một cái gì đó mạo hiểm hơn, thoả mãn được thú tính trẻ trâu của mình.

Sau vài lần cà phê gió với một thằng em, admin của một website về marketing vớ vẩn cho sinh viên, copywriter quèn trong một agency tầm tầm, nàng quyết chí bo cua, lạng qua một góc quanh đầy mạo hiểm: Làm copywriter.

Mặc gia đình gào thét, bạn trai lạy lục (năm sau tính cưới rồi), em trai copywriter quăng cho cả chục trang nhật kí để đọc, để thấy là ngành này có nhiều cái lầy lội lắm, không nhơ mơ, chẳng như thơ, nàng vẫn bỏ việc, gởi CV tứ tán đến các agency đầu ngành.

Hồ sơ của nàng rớt lộp độp vì ngoại trừ ngoại ngữ, nàng còn thiếu rất nhiều điều kiện một creative agency cần ở một newbie (người mới vào nghề). Ở những tập đoàn đa quốc gia này, hàng ngày có cả trăm CV từ các sinh viên mới ra trường, mới về nước, máu sôi sùng sục sẵn sàng lăn xả vào làm không công 6 tháng trời, chỉ để xây portfolio cho mình. Họ trẻ tuổi, cá tính và không có gì để mất. Nàng chơi không lại. Ở tuổi của nàng, phải chi trả rất nhiều thứ tiền và khó có thể chấp nhận mức lương không đủ đi ăn ốc Đào như thế.

Vài tháng sau, nàng quyết định hạ giá và đã lọt được vào một công ty quảng cáo nội địa (local agency) có tiếng, với mức lương phân nửa so với nghề cũ. Đúng một tuần, nàng gọi điện thoại cho thằng em hẹn cà phê, nàng thấy có điều gì đó không ổn…

[Nhật ký sáng tạo] Vỡ mông 2

Trong portfolio của công ty có nhiều nhãn hàng nói ra thì ai cũng biết. Nhưng vào làm mới thấy 80 chục năm thì nhãn đó mới làm một chiến dịch ra trò. Còn lại đều là những project lẻ tẻ. Nuôi công ty thật sự là những nhãn hàng nông nghiệp, phân bón thuốc trừ sâu… với các TVC chủ yếu chạy ở miệt vườn.

Không biết copy nàng viết như thế nào nhưng ở agency thì account toàn quyền sinh sát, sửa copy tuỳ tiện, đem gởi khách hàng không báo với nàng một tiếng. Nhưng khách hàng chê thì dĩ nhiên người viết lại phải là nàng.

Sếp của nàng, đại tỷ là người nhiều kinh nghiệm… ở nước ngoài. Đại tỷ mới đến Việt Nam nên ý tưởng đưa ra còn rất chi là xa lạ với người Việt, nhưng cũng không sao, kẹt nhất là nàng đưa gì cho đại tỷ cũng được gật đầu cái rụp với lý do không muốn kềm phanh sáng tạo! Trong các buổi họp nội bộ, sếp ít khi cất lời và đưa ra chính kiến của mình, nếu có cũng là những ý hết sức vụn vặt. Trong các cuộc họp ngoại bộ, sếp cũng gật đầu liên tục với các yêu cầu tiếu lâm của khách hàng. Ở nước của mình, đại tỷ cũng chỉ làm đến mức senior thôi nên đây là lần đầu làm sếp, kĩ năng lãnh đạo gần như chưa có nên nội bộ phòng sáng tạo cứ chạy loạn lên, mạnh ai muốn làm gì thì làm, deadline nhẹ tựa lông hồng. Nàng không hiểu nổi sao mình phải làm đêm hôm liên tục mà kết quả cứ như cục mứt!

Nàng hân hoan với những buổi thuyết trình ý tưởng đầu tiên. Nhưng đáp lại tấm lòng đó là một cuộc họp chợ không hơn không kém. Mặc agency đứng nói, khách hàng cứ check ipad, bấm điện thoại liên tục. Cuối cùng, anh Brand Manager tổ chức “biểu quyết” bằng cách giơ tay bình chọn ý tưởng! Dĩ nhiên ý nào có bàn tay anh đưa lên là các marketer khác cũng đồng tình nhất trí. Và cuối cùng agency đi về với comment không thể chung chung hơn “Agency về làm thêm vài option nữa nhé, thấy có vẻ chưa tới lắm!” Dĩ nhiên như thế nào là “tới” và “chưa tới” thì khách hàng không giải thích vì họ cũng không biết thật sự mình muốn làm gì với nhãn hàng của mình, chỉ biết nó đang chết dần mà thôi!

Tại buổi cà phê, em trai vừa ngồi xuống là buông ra ngay câu xã giao:

Ủa, sao hôm trước không ra nhậu với mọi người?

Ờ, từ tuần này chị đi dạy lại ở trường rồi, buổi tối thôi…

Nguồn Tôi Yêu Marketing