[Nhật ký sáng tạo] Tuổi thần tiên

[Nhật ký sáng tạo] Tuổi thần tiên

Nếu bình chọn lời khuyên về sáng tạo xưa hơn quả đất, chán hơn con gián, chắc chắn không cái nào bằng:

Hãy học sáng tạo từ trẻ thơ.

Do quởn quá, brief vẫn đầy bàn nhưng các sếp đi nước ngoài làm hậu kì phim rồi nên nhẩn nha viết chơi.

[Nhật ký sáng tạo] Tuổi thần tiên

Tôi không yêu trẻ con, tôi thích má trẻ con hơn nhưng tôi ganh tị với chúng bởi chúng có đầy đủ, dư dật, tràn trề những phẩm chất, tiềm năng sáng tạo mà tôi hình như đang rơi rớt mỗi ngày. Các bé lúc nào cũng…

Đẹp. Sức hút của một người là cách họ thể hiện chính mình trong cuộc sống. Hiếm người lớn nào làm điều này tốt như các bé tuổi thần tiên. Trẻ con giúp ta quên đi những người cà chớn. Cái ngây thơ của đứa nhỏ khiến ta bớt chán mấy đứa lớn xung quanh. Đẹp do hồn nhiên. Còn suy nghĩ toan tính làm sao để đẹp thì không bao giờ đẹp. Nhất là đôi mắt, nhìn vào đó, chỉ muốn lấy hết tiền trong túi ra cho các em xếp máy bay. Chưa thấy tình và tiền nên mắt đứa nào cũng trong veo, chả cần uống sữa bổ sung vi chất.

Bậc thầy kể chuyện. Trẻ thơ luôn có những cung bậc cảm xúc cao hơn người lớn. Muốn hét thì hét, muốn khóc thì khóc. Các em giỏi bộc lộ cảm xúc nên khi muốn diễn là diễn vô cùng tốt, mà người kể chuyện giỏi thì bắt buộc phải biết diễn. Các em thiếu ngôn ngữ viết, ngôn ngữ nói, ngôn ngữ cử chỉ nên khi kể, hoàn toàn tập trung vào cảm xúc. Hãy thử ngồi nghe các bé kể chuyện trong những cuộc thi tại trường mẫu giáo, tiểu học… để thấy cái cách mình thuyết trình ý tưởng với khách hàng nhạt thếch như thế nào. Bộc lộ cảm xúc cũng sẽ đi kèm với những rủi ro nhất định. Vậy nên tôi còn yêu trẻ thơ, vì chúng…

[Nhật ký sáng tạo] Tuổi thần tiênDũng cảm. Còn nhỏ thì ai cũng chí khí, càng lớn thì càng chết nhát cả lũ. Nhỏ uy nghi tráng lệ, cóc sợ thằng nào bởi sự tự tin đã là bẩm sinh rồi. Trẻ em cóc quan tâm đến người khác, muốn làm gì thì làm. Tóm lại là cực chất, cực chơi. Không sợ hỗn. Chúng hồn nhiên bao nhiêu trong việc nói lên “ngây thơ kiến” của mình thì rất nhiều người lớn chỉ góp mặt chứ không góp lời trong cuộc họp. Như trong quyển “Gỗ mun” (Ryszard Kapuscinski), những cuộc chiến ở Châu Phi do trẻ em cầm súng thường tàn khốc hơn do chúng không sợ chết, điều mà sự trưởng thành mang lại.

Tươi mới. Sáng tạo, trưa tạo, xế tạo, chiều tạo, tối bị mẹ bắt đi ngủ rồi nên hổng tạo nữa. Do “còn nhỏ mà biết cái gì!”, do “ngu” nên sở hữu một trí tưởng tượng không biên giới. Khả năng nhìn sự vật như nó là, không định kiến, không mặc nhiên khuôn mẫu. Sáng tạo đỉnh cao cũng chỉ từ đó mà ra thôi.

Chị đồng nghiệp cũ của mình có một bé trai đẹp như thiên thần. Bé nó rất ghét đi xe Vespa, phương tiện yêu thích của chị. Một lần chuẩn bị chở bé đi chơi, chị vừa dắt xe ra, bé đã lu loa:

Không chịu đâu, không đi “xe bạch bạch” đâu hu hu!!!

“Xe bạch bạch”, cụm từ dễ thương dễ hiểu làm sao để gọi tên chiếc Vespa (dĩ nhiên là còn vài loại xe tương tự cũng “bạch bạch”, nhưng vậy cũng là giỏi lắm rồi!) Thử chống cằm ngồi suy nghĩ, nếu mình nhận đề bài đặt biệt danh cho Vespa thì mình sẽ giải quyết thế nào. 1 tiếng đồng hồ tự brainstorm, các từ mình nghĩ ra chẳng bỏ mua cà lem cho con chị.

Một anh Art Director làm lâu năm ngồi kể lại cho lũ nhóc nghe sự tích mẩu quảng cáo để đời của mình:

Đi nhậu, vợ cho thằng nhóc đi theo “canh gác” ba nó giải trí có lành mạnh hay không. Anh cầm chai Heineken lên đùa: “Nói bia đi con!”, thằng nhỏ trả lời cho một câu: “Heineken!”. Cả bàn cười rần rần còn anh thì biết mình đã tìm được một ý tưởng tuyệt hay.

Đó là hoàn cảnh ra đời mẫu quảng cáo sữa đi vào lòng người với đoạn thoại giữa hai bố con “Nói hoa đi con!” – “Phong Lan!”. Nếu bạn là 8x thì chắc vẫn còn nhớ.

[Nhật ký sáng tạo] Tuổi thần tiên

Ở bãi biển Hội An, đang nằm dài nghỉ ngơi cùng hai gái chân vừa. Một anh thanh niên đen nhẻm giựt động cơ, máy nổ ầm ầm, chuẩn bị cho chiếc thuyền máy nhỏ của mình ra khơi. Bỗng tôi nghe cặp vợ chồng nằm kế bên:

Chời, anh ơi coi kìa, bé Na tưởng là tiếng nhạc nên nhảy theo kìa haha!!!

Với hot girl tuổi thần tiên đó, tiếng động cơ nổ đùng đùng cũng là một giai điệu, một đoạn nhạc sôi động không nhảy ngay thì phí. Vài giây ấy là món quà Hội An dành tặng, cho bé và cả cho tôi.

Các em có nhan sắc, chí khí, kể chuyện hay lại còn sáng tạo vô địch nữa. Thôi, mai cắp sổ đến nhà thiếu nhi ngồi nghĩ ý tưởng thôi các bạn ơi!

Nguồn Tôi Yêu Marketing